GỌI VÔ CÙNG
Mẹ đi nương gió mây trời
Con tiễn biệt khóc đưa lời nhân gian....!!
Hôm qua là ngày giỗ Mẹ.Vẫn còn rờn rợn ánh mắt Mẹ dõi theo bước chân ngày lang bạt...Rồi cũng chìu cho Mẹ an vui,thanh thản những ngày còn lại...
Chưa kịp...Mẹ đã vội ra đi!...Con xin Mẹ....Bài nầy viết hôm cuối chiều tiễn Mẹ.
Mẹ thương nắm hai tay
Vùng vằng con gỡ một
Phải nào đâu ràng buộc
Mẹ chỉ sợ đường bay!
Đến lúc rồi buông tay
Hốt hoảng con níu lại
Mẹ như gió,như mây
Con nương nhờ lòng đất!
Ôi,lòng đất oan khúc
Lặng thầm vùi tiếng khóc
Dưới đáy huyệt dửng dưng
Đắp nấm mồ lên ngực!
Chia hai nửa âm dương
Một nhát chém tương phùng
Con nửa đời hư thực
Mẹ nửa trời hư không!
Mơ hồ một dòng sông
Mẹ về phía xa xăm
Con bên này xa thẳm
Vô vọng gọi vô cùng!!....
Khát vọng làm người,khát vọng được yêu,được sống,được hạnh phúc,được tự do như chim trời vỗ cánh bay lên,soi mình trên sóng nước đào ba...
Nỗi đau tím ruột bầm gan Mẹ vẫn nín lặng nhẫn chịu giữa dòng đời vô tình trôi xuôi.Xin Mẹ hãy trả lại con niềm đau nặng oằn trong ngực Mẹ!...
Tiếng lòng cha gầm vang thét vào đêm tối,như ngọn lửa cơn giông.Rồi ngày đi,từng ngày đi,giá buốt thầm thầm đóng băng trên dĩ vãng trầm tích.Nỗi đau dồn nén,lá lộc trong tim đã hóa thạch tự bao giờ.Thời gian vô vọng trừng trừng sương khói mắt cha.Lớp lớp hoang vu rêu phong ruỗng mục đời cha!
Xin được cúi xuống tạ lỗi,ghì hôn lòng đất Mẹ,nơi chôn nhau cắt rốn,nơi ra đi nơitrở về,nơi trùng phùng nơi chia biệt.Mãi mãi thiêng liêng ôm trọn đời người,và trân quý tin yêu giữ lại nuôi mầm...
Thời gian hóa mình tro bụi,thời gian ngọc ngà thực tại...Xin tiễn đưa từng ý nghĩ đau thương lên đường hưng phế.Bếp tro hồng Mẹ vùi giữ lửa vẫn còn đây!....
Lý Đức Quỳnh_ĐN-2000