VẾT SẸO
Tình lắng xuống dưới đáy lòng lãnh đạm
Đời yên êm như mặt nước lặng thinh
Không liễu rũ,buông gió chiều gợn sóng
Chẳng hoa tàn,rụng nhớ tiếc xuân xưa
Cái thản nhiên lặng lặng tháng ngày đưa
Mất cảm giác! Chai lì ! Trơ vết sẹo !
Đêm hoa đăng treo đèn khuya nguyệt bạch
Kéo màn sương ve vản gió tiêu tao
Cũng say khì,mắt vô tưởng sáng sao
Vùi giấc ngủ tìm thỏa nồng thân xác
Đêm manh múng một nhúm mơ rời rạc
Hạt long lanh chẳng kết chuỗi ngọc ngà yêu !
Vòm trời rộng,chín tầng cao lóng lánh
Những gọi mời,những ngời xa loáng ánh
Đầy bát ngát không gian chứa mỹ miều
Làn mây trắng đu đưa ngày mắc võng
Nắng đổi màu giữa bạt ngàn lồng lộng
Cũng dửng dưng,xa dấu vết môi cười !
Đời gai khổ còn cảm giác lành vui
Lửa hoang vu đốt khô sầu bất động
Đêm thênh thang giữa thiên hà dục vọng
Ta giật mình chợt nhớ kiếp người xưa
Chợt thấy ta no đủ kiếp sống thừa
Sâu đục thân khoét cây đời thầm lặng !
Bã ngọt ngào lên men đời chát đắng
Tim lịm đau sạm sẹo vết vong tình
Bụi thời gian lạnh lẽo phủ hoang xanh
Đường mịt lối không dấu về quê cũ
Nơi ngày xưa nuôi mộng lòng viễn xứ
Mãi thỏa đi quên gốc cội làm người !
Lý Đức Quỳnh-(Bài cũ)