THU
Chẳng phải trăng là trăng của thu
Mà mây làm gió nặng lòng ru
Sóng khơi lóng ngóng ngoài xa thẳm
Sương núi phân vân giữa tuyệt mù
Nắng nhạt tiêu tao trời rỗng quạnh
Mưa dầm lạnh lẽo đất thâm u
Vàng phai rụng úa vùi cô tịch
Khép cửa muôn trùng nợ viễn du !
Lý Đức Quỳnh
Bài họa:
NIỀM XƯA
Bên trời ai vẫy ngọn phong thu
Mắt ướt trơ buồn cõi nhớ ru
Tiếc thuở cầm ca ươm mộng thắm
Đành nay niệm khúc vọng mưa mù
Vàng hoa mấy buổi hương còn lộng
Lá mục từng mùa lệ mãi u
Tiếng khóc vô thanh trào lặng lẽ
Niềm xưa đến thác vẫn miên du
Py Nhi
Bài đối họa:
NỖI QUẠNH
Trăng nhớ đêm vương sóng gợn thu
Mơ màng núi thẳm níu ngàn ru
Cung sầu tiếc tưởng tà huy lộng
Khúc biệt tàn say mịt ánh mù
Dan díu vong tình vùi rụng thắm
Lần khân lẻ nguyện mỏi trầm u
Hoang chiều khoác vội miền liêu quạnh
Chờn chập phương di lạc mộng du !
Lý Đức Quỳnh
Read more:http://www.datdung.com/modules.php?name=News&op=viewst&sid=12086#ixzz38S3dIFYK
*Quỳnh rất vui với những bài thơ họa của quý anh chị và các bạn.Xin phép được chép lên entry để lưu giữ tấm lòng và tình cảm ưu ái cùng với Quỳnh.Chúc quý anh chị và các bạn hữu nhiều sức khỏe và thành công !
*Quỳnh chép theo thứ tự thời gian:
CUỐI THU
Nhàn tản Cúc Nường trêu nắng thu
Cò Nương âu yếm dắt lời ru.
Về nơi thanh tịnh lòng quang đãng
Tránh chốn thị phi bụi mịt mù.
Cây lúa trên đồng vào chắc mẩy
Nỗi niềm xa xứ chớm hoài u.
Lững lờ trăng ngắm heo may lướt
Ngắt lá trao vàng tặng khách du .
Trần Như Tùng
KHÚC SANG THU
Trăng ngà dẫn lối đón mùa Thu
Ngơ ngẩn lòng người bởi tiếng ru
Lưu cống xàng xê hòa nhị Khúc
Ầu ơ hò lớ đuổi sương mù
Còn đây cánh phượng tô màu thắm
Khuất dấu lời yêu xóa hận thù
Nắng ngả rút tình đan sợi nhớ
Hoàng hôn nâng cánh giấc phiêu du
Phuvang Huynh
THU HOÀI
Bảng lảng mây chiều gợn sắc thu
Bâng khuâng tiếng gió thả lời ru
Trùng khơi vẫy gọi trời xa tít
Sương khói mờ loang bóng mịt mù
Nhen nhúm hương tình còn lắng đọng
Vọng đưa niệm khúc mãi trầm u
Hoàng hôn viễn xứ mùa nhung nhớ
Xao xuyến lòng buồn kiếp lảng du
NHÃ MY
KHÔNG ĐỀ
Mặt ngọc sao đành để nhạt thu
Mảnh mai một bóng nặng tình ru
Mưa lòng lất phất mờ che phủ
Mây núi mong manh xám buông mù
Ô Thước đôi bờ còn mãi vọng
Ngân Hà một dải vẫn hoài u
Giữa trời huyền ảo thương hồng má
Tháng bảy mong chờ kẻ viễn du
TRẦN MINH LÊ
KHÔNG ĐỀ
Ánh trăng rực rỡ những đêm thu
Khuya gió ơi à những điệu ru
Sao giọt long lanh soi lá biếc
Sương buông hạt hạt kết mây mù
Cung đàn sầu thảm như lơi nhịp
Sênh phách buồn thương vẻ uẩn u
Vàng nắng buông chiều mờ khói toả
Chim chiều xiêu cánh vẻ phiêu du
HẠT CÁT
KHÔNG ĐỀ
Khắc khoải chờ thu - chẳng dáng thu
Xôn xao đâu tiếng nhặt khoan ru ?
Tin thơ qua lại - tin còn tại
Bóng nhạn về đi - bóng biệt mù !
Ngõ ái sầu dâng vòng duyên lỡ
Đường ân tịch lặng khối tình u !
Thu ơi trãi nắng chiều cô quạnh
Mòn mõi bao ngày bước lãng du !
VŨ DẠ
KHÔNG ĐỀ
Lá vàng vẫy gọi chào mùa thu
Gió rét lao xao cất tiếng ru
Sợi nắng âm u không muốn tỏ
Mây thu ảm đạm những sương mù
Cây khô héo hắt đời mưa lạnh
Lá úa cheo leo cơn gió u
Thu tới mang cho đời quạnh quẽ
Thương ai lay lắt kiếp phù du
NGỌC ANH
KHÔNG ĐỀ
Ô kìa trời đất đã sang thu
Như thả cho đời khúc hát ru
Phố thị mênh mang màu nắng nhạt
Đường thôn bảng lảng áng sương mù
Hơi may phảng phất miền hoang vắng
Giọt lạnh mơ hồ chốn trầm u
Dạo bước một mình trong ngõ nhỏ
Chợt bừng khao khát cuộc hoan du
NGUYỄN VŨ SONG THU
TÌNH THU GỬI NGƯỜI XA XỨ
Chút tình luyến nhớ bước vào thu
Là gói nồng nàn khúc nhạc ru
Thơ ấu ngọt ngào nôi mẹ hát
Thanh xuân đắm đuối chiếu ca Trù
Trăng vàng loang loáng in hồ biếc
Trúc ngả lao xao đuổi tịch u
Bóng xế heo may đùa tóc rối
Cầm bằng viễn xứ vẫn ngao du
Phuvang Huynh