SEN VÀ THU
Thu vàng đã trải xuống mênh mông
Hồ rộng muôn sen ngơ ngẩn lòng
Hoa đỏ đã tàn theo nắng hạ
Lá xanh dần bạc trước vừng đông
Cần cù rễ bám tìm bùn hẩu
Lặng lẽ củ nằm ngậm nước trong
Chờ đợi xuân sang rồi hạ tới
Lại bừng sắc thắm với hương nồng
12-8-2014
Song Thu
Bài họa:
SEN
Giữa rốn đồng sâu thật quạnh mông
Một hồ sen đẹp đến ngơ lòng
Trời xanh vút thắm ươm màu nguyệt
Nước biếc vươn ngời đón ánh đông
Tanh tưởi bùn hôi không ngại đục
Thơm tho hương ngát chẳng khoe trong
Dâng hoa từng đóa lòng trinh bạch
Thầm lặng mong đời hạnh phúc nồng !
Lý Đức Quỳnh
http://vannghetroinam.vn/modules.php?name=News&op=viewst&sid=12514
*Trước đây,hình như năm lớp 8 thì phải,đã quá lâu khó nhớ được chính xác,trong giờ kim văn,quỳnh được học bài BÔNG SÚNG của ĐINH GIA TRINH.Tác giả gọi bông súng là hoa Thiên Tử,để đối với hình tượng đã được xác lập là bông sen,hoa Quân Tử.Hồi ấy quỳnh còn nhỏ,vả lại,chưa bao giờ được thấy bông súng,cho nên cái cốt cách”thiên tử”kia cũng mơ hồ trong tâm trí.Sau này,khi vào Nam,mỗi lần ra đồng ruộng gặp hoa súng đều dừng lại ngắm nhìn.Nhưng chẳng tìm đâu ra để thấy cái phẩm chất của”nguyên thủ”của nhà”lãnh đạo”.Cụt hứng,quay lại tự trách,đã không ghi nhớ những tính chất tác giả lấy làm cứ liệu để xây dựng nên hình tượng Thiên Tử.Bỏ đi cái dấu ấn của quá khứ đã in vào tâm khảm,quỳnh quay về với hiện thực,với cảm nhận riêng mình.So sánh từ hiện thân của Sen và Súng,quỳnh vẫn thích sen hơn,từ màu sắc,hương thơm đến cấu trúc hình thể.Nói thế,có nghĩa là quỳnh vẫn không thể thoát khỏi hình ảnh và cái đẹp của súng đang tồn tại trong cảm thức.Trong môi sinh miền Nam,sen thanh tao,còn súng lại dung tục hơn.Hoa sen được chưng cúng vào các ngày lễ hội,trong lúc đó súng lại là nguyên liệu cho thực phẩm hàng ngày.Đến nay quỳnh vẫn không hối tiếc,khi có một thời gian dài sống ở Nam Bộ,vẫn chưa một lần nếm trải hương vị các món ăn làm ra từ súng.Quỳnh luôn trân trọng thái độ cầu thị và chỉ trích sức ì của thói cố chấp.Nhưng thâm tâm quỳnh vẫn tự biện hộ cho hành động cố chấp ấy là cần thiết và tương xứng cho tình yêu với một loài hoa đi cùng năm tháng.
Sen hay súng cũng sống trong ao tù nước đọng.Cũng bám rễ sâu vào tanh tưởi bùn hôi,chuyển hóa thành nhựa sống,cho hoa thơm trinh bạch dâng đời.Có lẽ do quá trình sống,quá trình nhân quả duyên sinh nầy,người đời đã chọn sen và dâng lên cúng Phật,vừa tỏ lòng tôn kính vừa tự nhắc nhở mình.Phật đã lấy chất liệu của khổ đau để làm ra hạnh phúc an lạc.Phật đã lấy chất liệu của phiền não để làm ra giác ngộ.Cũng như thất bại cho ta sức mạnh để đứng lên.Khổ đau cũng thế.Thế gian này không có gì là vô nghĩa,cỏ rác sẽ biến thành phân bón,để nuôi dưỡng cho hoa thơm quả ngọt.Với tiến bộ của khoa học công nghệ ngày nay,rác thải đã biến thành năng lượng,thành những sản phẩm phục vụ nhân sinh.Nhưng rác thải cũng là hiểm họa của môi trường,của nhân loại,thuộc tùy vào cách xử lý của con người.
Sen và súng không chỉ là cái đẹp cho ta ngắm nhìn,thưởng ngoạn,rồi ngủ vùi trong mộng mị mà mơ tưởng về một chân trời viễn thắm.Sen và súng đang gợi ý những cách hành xử tích cực trong quá trình năng ứng với môi sinh Phải sống,phải bằng hành động thực tiễn.Cuộc sống là một tổng thể liên đới,mỗi người tự cải hóa bản thân sẽ tác động tích cực vào xã hội,ngược lại,ta không thể hạnh phúc khi dửng dưng,trốn lánh những khổ đau đang gào thét quanh ta.
Cũng lòng vòng chút với sen và súng.Rất mong được lượng thứ với sự dông dài này!
Kính chúc quý anh chị và các bạn an vui !