TÌNH ÁO TRẮNG
Tuổi áo trắng em mang hồn phượng vĩ
Tóc ươm nắng sóng mắt lượn bờ mi
Chồi lộc mới đơm mùa vàng mộng mị
Nhựa thanh xuân rạo rực cuống xuân thì
Em bước đến tỏa bừng ánh dương huy
Chiều nhốt nắng mưa rào reo lối hạ
Sáng sương đong đọng mềm hoa lá
Vô thường đêm gió lạ về mơn man
Mùa thu sang tóc cài nụ hoa vàng
Ướp tình anh lên từng trang giấy trắng
Bước bồng phiêu khơi triền triều thẳm lặng
Giữa ngàn hương không lẫn được hương em
Tình yêu mang màu áo trắng dịu êm
Cũng ưu tư như khách lòng lữ thứ
Ra bờ sông một mình ngồi tình tự
Hoa bâng khuâng nở mãi giữa buồng tim
Trên cát trắng anh viết chuỗi tên em
Con sóng đến xóa tan nhanh dấu vết
Nhưng trong tim bóng em nào dễ chết
Đã một thời khắc đậm dáng yêu đương
Em xa rồi , để lại nén trầm hương
Anh đốt xông những đêm đông hoang lạnh
Anh dâng lễ khi đọc bài ca thánh
Kinh nguyện cầu của tôn giáo tình yêu
Anh - tín đồ - đi rước lễ lãng du
Thơ em truyền không dâng kinh sám hối
Dòng áo trắng không tu vì tội lỗi
Nên anh hoài dựng tượng ở trong tim
Tuổi học trò anh gửi lại cho em
Xin giữ hộ trang tình thơ áo trắng
Mùa hạ xưa , mùa hạ vàng phượng thắm
Cõi thiên đường vĩnh cửu hóa trần gian !
Lý Đức Quỳnh _ 1982
*Mùa hè đến quỳnh muốn viết chút gì đó cho nên thơ học trò.Hình như lòng đã cỗi.Đành post bài cũ viết đã 32 năm lên giới thiệu cùng quý anh chị và bạn hữu.Thân !